Chương 2.1
Vương Yên nhìn là thư trong tay, phượng mâu ánh lên tia ảm đạm, có chút kinh ngạc cùng buồn khổ. Đầu óc cô giờ một mảng trống rỗng
” Rosalina…..Vương Yên….phù thủy”
Vương lão gia nhìn Vương Yên thở dài, cúi đầu, ông nói nhỏ chỉ đủ cho mình nghe thấy
– Xin lỗi Vương Yên, ông không thể chống lại được Phù thủy – rồi xoay người rời đi
Rầm … rầm
Một đạo ánh sáng lóe lên trên bầu trời , mưa bắt đầu rơi tí tách
Vương Yên vẫn ngồi đó, bất động, ánh mắt hướng về phía xa xa, đôi môi ánh đào khẽ mấp máy
” Hỡi ánh sáng của Mặt Trời, sức mạnh của Mặt Trăng, gỉai trừ phong ấn!”
Lá thứ bỗng chốc lóe sáng, một thứ ánh sáng chói lóa khiến người khác phải đui mù. Từ bên trong thứ ánh sáng kì dị, từ từ xuất hiện một chiếc hộp gỗ khảm chữ vàng, chiếc hộp như có linh tính, bay nhanh về chỗ Vương Yên…..
Vuốt ve chiếc hộp, Vương Yên lẩm bẩm
– Bố, mẹ, con mong hai người sẽ tới tìm con!
Tay ngọc khẽ chạm vào dòng chữ trên chiếc hộp
“Tặng con gái Rosalina của bố”
Mở chiếc hộp, Vương yên lẳng lặng nhìn vào món quà bên trong. Là một cây đũa phép bằng thạch anh tím ánh lênh màu hồng, ở đầu đũa là hình một bông hoa tuyết trắng muốt , tỏa ra ánh sáng bảy màu kì lạ. Dọc theo thân đũa phép là dòng chữ khảm vàng ” Rosalina Aoki đời thứ 531 chi nhất”. Bên cạnh cây đũa phép là một sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây chuyền là hình mặt Trăng và Mặt Trời cũng được làm bằng thạch anh tím nốt. Kế đến là một chiếc vương miệng đính kim cương cũng tỏa ra ánhsáng bảy màu….
Nhưng thứ Vương yên chú ý chính là mảnh giấy bên trong, chính là chữ của bố!
” Hãy học cách sử dụng nó, hãy tìm dì Lourei
Bố của con”
Vương Yên nhìn tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khuôn mặt kiều mị….
Một giọng nói đột ngột cất lên trong không trung
– Quà đã nhận thì cũng đến lúc đi rồi đấy, nhóc con!
Vương Yên nhìn cánh cửa kì lạ vừa xuất hiện phía sau, trong lòng không khỏi kinh hoảng. Cánh cửa đó lúc đầu chỉ bé như cái cốc, rồi cứ lớn dần lên, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lè kì lạ…..
Rồi cánh cửa bật mở, từ trong làm khói mờ một cái bóng to lớn dần dần hiện ra. “thứ đó” cất tiếng ồm ồm
– Theo ta, đến học viện Phù thủy!